Nhà thơ Tịnh Bình
TRONG NẮNG VÀNG...Hư không ai thả cánh diềuMột chiều mây trắng đánh liều sang ngangNhẹ rơi trong ánh nắng vàngTàn thu đời lá đa mang niềm gìGiọt sầu vương khẽ bờ miDẫu là giả tạm sinh ly vẫn buồnNgười về chầm chậm chiều buôngHành trang một đóa trăng suông cuối trờiTrần gian tàn cuộc rong chơiNhấp nhô bọt bóng rã rời sân mưaChào người buổi ấy về chưaSen cười hàm tiếu dạ thưa nắng vàng...
CHIÊM BAOLênh đênh cơn sóng nhỏNhững phận đời bơ vơSông mê đò bao lượtMù khơi chẳng thấy bờGió về đâu lối gióChông chênh một nẻo vềGiã từ cơn mộng ảoVương vấn gì sơn khêMưa giăng đầy mắt ướtCõi lòng ơi xôn xaoLuân hồi cơn sinh tửĐã tạnh rồi chiêm bao...SENHồn nhiên không giữa chốn nâu bùn?Sen tự tại mãn khai chồi búpTa chạnh thương đời sen lem lấmRước sen về ngự cõi thanh caoĐâu rồi vẻ thong dong thoát tụcSen có buồn không...Có buồn không?Trong sâu thẳm chực trào lệ nhỏTừng cánh hoa rơi nõn búp hồngDắt sen về lại bên hồ cũVui nhé sen ơi vẫn mảnh trờiNày trăng này gió này mây biếcĐồng làng thân thuộc khúc ca daoTrắng trong dáng ngọc vùi bùn đấtTrăng khuya chưa tạnh nỗi niềm thươngTrầm ngâm gió sớm lay sương giáSen thầm ngấn lệ sót dư hương...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét