Nhà thơ Tịnh Bình
VỀ LẠI CÁNH ĐỒNGVề lại cánh đồng chân trời lụn nắngCọng khói lãng đãng bay vờnCon bù nhìn dang tay ôm gióXước hoàng hôn đôi giọt mưa chiềuGiọt giọt mồ hôi khảm xanh mùa vụĐắng đót mùa khoai sắnNứt nẻ chân cha tất tả ngày giáp hạtÁo tơi ngửa mặt nhìn trờiNhững hoàng hôn tiếp nối hoàng hônĐường chân trời vời vợiMải miết bầy thiên di vẽ đường bay trong tâm tưởngBiết đâu là nguồn cộiMẹ ngồi khâu áo cha trên bậu cửa đầy nắngChiếc áo thâm kim vá chằng vá đụpNồng giọt nắng mưaVề lại cánh đồng ngày lúa trĩu bôngQuyện bàn chân hương mùa vấn vítÙa vào tôi ban mai rạo rựcNụ cười quê hương tỏa nắng ngọt lành...
DƯỚI CỘI BỒ ĐỀGió mãi chơi rồi...Dưới cội bồ đề sân si mọcHạt bụi bay đánh rơi lời chuông thiêngGiấc thiền đôi mắt thứcBản thể còn mãi đi hoangMệt quá những bước chânNgười ngồi xuống lắng nghe nỗi niềm của cỏĐàn chim ngơ ngác bay lên từ chiếc lồng chật chộiGiữa ồn ào huyên náoCó lẽ chúng không biết mình vừa được ai đó phóng sinhMệt quá những vô vàn vọng tưởngNgười ngồi xuống và nghe gió hátDưới tán lá bồ đề mặc niệmNgười ngàn năm trướcNgười ngàn năm sauMưa nắng này đâu khácRũ bụi trần gian lại trở về làm hạt bụiBản thể điềm nhiên đôi mắt khépDưới cội bồ đề người lặng yên tĩnh tọaÔm vào lòng trùng trùng niệm khởiMưa rụng giọt vô ngônDịu dàng chuyển hóa...TỊNH BÌNH(Tây Ninh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét