HÁI GIÙM TÔI NHÉ MỘNG NGÀY XANH
"Cueillez! Cueillez vostre jeunesse
Comme à ceste fleur la vieillesse
Fera tenir vostre beauté"
(P.de Ronsard)
Em có nghe gió mùa xanh réo gọi
Hồn thanh niên bừng mộng cháy phương người
Em có nghe trái tim hồng nức nở
Máu tuôn nồng bao khát vọng khôn nguôi
Em có nghe hồi chuông đời hối hả
Lời thánh ca tình ái chảy thành trăng
Em có thấy rừng thanh xuân rực lửa
Lửa cháy bừng da thịt ngọc ngà hương
Về khoác áo tình nhân đêm tuyết nguyệt
Ôm vòng tay ghì siết cả chiêm bao
Giọt lệ cháy rạng ngời trên môi ngọc
Lụa là thơm trắng quá nụ quỳnh hoa
Mùa sẽ biếc, mùa ngát hương réo gọi
Phương em còn ủ mộng giữa mùa trăng
Lòng sẽ nở nghìn đóa hồng vi diệu
Hái giùm tôi em nhé mộng ngày xanh.
HAIKAU
1*
Quên nhau quên cũng không đành
Nhớ nhau là nợ - duyên - tình thiên thu
2*
Tóc người chải một màu trăng
Còn nguyên sơ mộng hương rằm trong thơ
3*
Thắp lên em một nụ cười
Cho chiêm bao cũng vang lời tình ca
4*
Hãy vì thơ mà nở hoa
Từ trong máu lệ thịt da của người
5*
Thắp lên em một nụ cười
Linh hồn tôi cháy rực ngời lửa thiêng.
HẠNH NGỘ
Các em về như đất trời hò hẹn
Lá thêm xanh và hoa thắm vàng hơn
Các em về như một bầy chim én
Báo tin rằng tình đã nhuốm màu xuân
Lòng tôi ngỡ như sân trường phượng đỏ
Áo trắng thiên thần bay trắng hồn tôi
Lòng tôi ngỡ như con đường đi học
Tóc mùa xanh nhuộm biếc một khung trời
Các em về, nắng miền Đông rắc nhẹ
Nghe lòng nhau ấm lại chuyện ngày xưa
Những khát vọng của một thời tuổi trẻ
Từng vòng tay nối tiếp những cơn mơ
Xin gửi trọn tình nhau trong ánh mắt
Trong tương phùng, trong hạnh ngộ, chia xa
Tôi sẽ chọn: hôm nay ngày sinh nhựt
Các em về thắm lại một mùa hoa.
HẠT BỤI
Xin em thắp ngọn nến hồng nhân ảnh
Dẫn soi đường khai mở cuộc tồn sinh
Ôi trái đất cũng vô cùng bé nhỏ
Hạt bụi nào chứng giải được vô thinh.
Xin mở trọn cung lòng em vi diệu
Cho hồn thơ lắng đọng tiếng kinh chiều
Ánh trăng nào rọi hôn hoàng cuộc lữ
Thuyền xuôi dòng thôi đậu bến cô liêu.
HẠT BỤI
Từ sa chân cuộc cơ cầu
Nghìn năm mây trắng trên đầu còn bay
Em cầm hạt bụi trên tay
Thấy trong hạt bụi ướp đầy lệ xanh.
HẠT BỤI
Ta về tàn mạt cuộc rong chơi
Dòng máu trong tim chảy ngậm ngùi
Trả nhau chưa hết mùa dâu biển
Nợ cả cơn mơ, giấc mộng người
Chữ nghĩa văn chương ôi phù phiếm
Trăm năm ta khắc đá đề thơ
Có người về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa bụi phủ mờ
Đưa tay gạt từng chùm rêu mỏng
Lệ chảy trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Thơ chỉ là sương là khói bay
Ta về gửi áo phong trần lại
Gửi hết trăm năm trả nợ người
Hạt bụi đời ta là hạt lệ
Lăn rã rời theo cuộc nổi trôi.
HẠT BỤI
Làm ơn cầm hạt bụi này
Từ trăm năm cõi lưu đày nhân gian
Làm ơn cầm rất nhẹ nhàng
Rất mong manh, dễ vỡ tàn trên tay
Nhẹ như khói, nhẹ như mây
Nhẹ hơn cả tiếng thở dài trong tim
Và làm ơn đừng nguôi quên
Rằng thiên thu hạt bụi chìm hư vô
Tìm nhau trong hạt bụi này
Chờ nhau trong cõi lưu đày tình nhau.
HẠT BỤI BÊN ĐƯỜNG
Em qua để lại bên đường
Vài ba hạt bụi rơi buồn theo tôi
Hỡi ơi cả đất cùng trời
Cũng bâng khuâng cũng ngậm ngùi, vì đâu?
HẠT MUỐI
Không chờ đợi cho tròn câu duyên nợ
Ta bỏ đi Người cũng vội qua sông
Ta bỏ đi mà lòng ta ở lại
Người qua sông Con nước chảy ngược dòng
Rồi một hôm trên dặm trường dong ruổi
Ta ngậm ngùi tìm lại bến sông xưa
Thì dòng sông đã mấy mùa bồi lở
Thuyền nhổ neo trôi giạt phía xa mờ
Lòng những tưởng chuyện mất còn dâu biển
Ta và người là cát bụi trần gian
Sao vẫn nghe tận đáy đời biển mặn
Hạt muối còn đau buốt nỗi chia tan
Dẫu biết rằng ta Chỉ là lữ khách trần gian.
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét