HÌNH NHƯ LÒNG ĐÃ TẾTCó phải vừa ba mươiMà lòng nhau đã TếtEm phơi vàng tháng ChạpThắm nụ hồng thơm môiHình như vừa ba mươiLòng giao thừa hối hãBầy chim én phương ngườiGọi nhau về rộn rãAi mở cửa vườn tôiMà hoa vàng nở rộAi thổi vào hồn tôiThơ căng buồm lộng gióEm mở lòng ba mươiTôi nghe lòng chạm TếtTôi qua chiều tháng ChạpĐón em vừa giao thừa.XUÂN CHÍN PHƯƠNG NGƯỜIThôi đừng về!Đừng về!Em ơi!Mùa xuân Em chín tận phương ngườiTôi ngồi dưới cội mai vườn cũChợt thấy ngàn hoa cũng lẻ loiThôi đừng về?Đừng về?Nhe em?Rêu lòng xuân đã úa bên thềmTôi chép bài thơ còn dang dởDang dở từng câu những nhớ quênThôi đừng về!Thôi em!Còn đâu?Ngày thu tháng hạ cũng trôi mauRồi hoa xuân nở phương trời lạCó thắm cùng tôi một đóa sầu?VÀNG ÓNG TÌNH THÁNG GIÊNGTình em vàng hoa cúcThơm tho hồn tháng giêngChải mềm xuân lên tócHương yêu cườm men xanhTình em nồng hương mậtLòng tôi đang ươm tơĐa tình con dế nhỏGáy vang chiều xuân mơAi về ngang đầu ngõThả một cánh mai vàngHay tình em vừa nởGiữa lòng tôi xuân sangThơ tôi vừa ướp nhụyHàm tiếu tình tháng giêngCon đường hoa trải lụaVàng óng lời yêu emEM ƠI CHIỀU ĐÃ BA MƯƠIThế mà chiều đã ba mươiĐời ta chưa trọn nụ cười nhân gianNén nhang chiều đã lạnh tànNhúm tro dư ảnh mù tan cõi ngườiThế mà ngày xế ba mươiMây đời ta vẫn trùng khơi biển chiềuChút tình xưa cũng rong rêuBập bềnh trong suốt dòng hiu quạnh đờiThế mà tình đã ba mươiMột đời ta, một cõi người, nổi trôiEm ơi chiều đã ba mươiTay cầm hạt lệ xót lời trăm năm.TÌNH VỘI GIÊNG HAILòng tôi vừa tháng ChạpTình em vội giêng haiVàng hoa tôi hàm tiếuNụ hồng em mãn khaiLòng vườn tôi cửa mởGió reo ngoài hiên khuyaTưởng em về như thuởTôi giao thừa cơn mơBàn tay nào thả nhẹTừng giọt – sương – tôi buồnBàn tay nào chạm khẻVào nỗi nhớ mênh môngDòng sông em muôn kiếpChảy buốt lời chia xaTôi ngồi trên bến vắngĐếm từng mùa xuân qua.CON ĐƯỜNG NGÀY CUỐI NĂMAnh đã nuôi thật nhiều ước mơKhi cầm điếu thuốc trên tayĐi dưới trời tháng chạpTrên những con đường không có kẽm gaiVà bầu trời trong như cẩm thạchAnh thấy lòng anh cũng rộng mênh môngLà khi em đứng bên hàng dậu thấpNgắt cánh hoa vừa nở sáng nayÔi cánh hoa chỉ một lầnNở trắng lòng em như mây trắngLà khi anh uống cốc cà phêTrong quán xép bên gần gaNgoài bến xeBên cửa chợLà khi mẹ anh cuối xuống bên luống cải vàngLòng bỗng nôn nao những niềm vui lạAnh đã nuôi thật nhiều ước mơKhi đi dưới trời tháng chạpQua những con đường không có kẽm gaiThong dong như một người nhàn tảnLà khi anh qua những cây cầuNối tình trên xóm dướiNước vẫn xanh chùm bông súng tím vàngLà khi anh qua những cánh đồngLúa vàng thơm bông cỏ dạiCó tiếng cười vui của giọt nắng trongTrên tà áo mớiLà khi anh về chuyến tàu thứ nhấtVới tấm lòng xanh như lá cây xanhNGÀY XUÂN QUÁ VỘIThế rồi xuân cũng vộiTrôi qua lòng hoàng hônVàng hoa chiều tiếc nuốiRơi như giọt lệ buồnHình như em cầm giữNăm mươi mùa xuân tôiHình như em vừa thảTình xuân tôi bên trờiTôi hóa thân chiếc láVàng suốt một rừng xuânEm ướm lòng hương cũChưa nguôi niềm lãng quênNgày xuân qua quá vộiLòng chưa kịp giao thừaCó người thay áo mớiThầm nhớ mùi hương xưaTình em vàng hoa cúcTừ buổi nguyệt chưa rằmTôi một đời nở muộnNở muộn hoài trăm năm.THÁNH LỄ MÙA XUÂNtrên vầng trán em mùa xuân mới mọcta nằm mơ màu cờ hòa bìnhvà em mở đôi cánh cửa thiên nhiênbằng hai tay tự doem có trái tim biết yêu đồng lúacó tấm lòng biết ngợi ca rừng xanhôi chim bồ câu trắngbay qua lòng anhngày mai chúng ta đi về phía mặt trờibằng chuyến tàu độc lậpbăng trên những xích xiềng nô lệgiẫm chân lên hận thùhãy dứt bỏ quá khứbiển cả đang chờ đón chúng tarùng xanh đang vẫy chào chúng tacó hàng vạn người tung hô hòa bìnhcó hàng vạn người ca ngợi tự doem có nghe thiên nhiên đang trỗi dậyvà chim và thỏ và giun dếvà cỏ xanh và đồi nonngày đông phương ngày ánh sángđêm đông phương đêm nhiệm mầuanh đang cứa trái tim mìnhchia cho anh em mỗi người một ít hạnh phúcchia cho thiên nhiên chia cho tổ quốcmáu anh sẽ viết thành thơmáu anh sẽ chảy vào cánh đồngôi cánh đồng tự domáu anh sẽ viết tên emđồng nghĩa với hòa bìnhngày mai chúng ta đi về phía mặt trờichúng ta đi như triều dângchúng ta đi như sóng dậychúng ta đi lớp lớp người đichúng ta đi hàng hàng người đihãy mở cửa thiên nhiênbằng đôi tay tự dohãy rung chuông thánh lễbằng trái tim tự doem là con chim đậu trên đỉnh giáo đườngvỗ cánh bay qua lòng anhbay qua đồng lúaôi bohémien!khoác áo bình yênanh đi khắp trời đông áôi bohémien!chân anh giẫm trên đá sỏiđi từ bình minh cho đến hoàng hônanh lên núi caoanh về đồng thẳmanh đi thăm từng ngọn cỏ từng bông lúabắt tay tung trẻ thơkhông có ai cướp được tự dokhông có ai cướp được thiên nhiênmùa xuân đã về trong trái timem rung chuông thánh lễLê Văn Trung(Tập san VĂN)Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008
Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2021
THƠ XUÂN LÊ VĂN TRUNG (2)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét