CŨNG ĐÀNHthôi thì mình ta vậyly rượu buồn chao nghiênguống cho lòng đỡ nhớuống cho lòng nguôi quênhạt mưa chiều oan nghiệtrơi vỡ màu trăng nonngười bao vòng sinh diệtta mấy cõi tồn vongthôi đành lìa nhau vậychia cuối bãi đầu ghềnháo phai chiều lữ kháchtóc bạc trời oan khiêngiọt rượu buồn mỏi mệtchảy hoài qua trăm nămhành hương về cõi chếtcòn bao nỗi thăng trầmthôi thì mình ta vậyngồi đợi cuối trời thumột phương người xa lắcmột phương ta bụi mùchưa tàn cơn dâu bểtình cõi Bắc trời Namtrăng treo hồn cố xứbến trọ lòng ly hươngta muôn vòng lận đậnngười vạn nẽo lao đaoai mõi mòn đứng gọilời vọng suốt nghìn sauta mỏi mòn đứng goidưới chân đồi nhân gianlá buồn rừng năm cũrụng kín mồ tang thươngthôi đành lìa nhau vậyđâu đó bến sau cùnggiọt rượu đời cay nghiệtta rót vào hư khôngLê Văn Trung(Đồng Nai 2002)CŨNG ĐÀNH BỎ ĐIKhi trở về sao đành bỏ điNỗi đau như nỗi đau lưu đàyNỗi quên, quên cả niềm cay đắngNỗi nhớ hình như chẳng nhớ raCó con chim nhỏ trên cành ổiĐứng một mình nên khóc lẻ loiCó con dế nhỏ trong vòm tốiGáy một mình, tiếng gáy lạnh vùiCánh cổng khép hờ, chưa người đóngTa ngóng nghe chừng chẳng có aiMột con chó ốm nằm im lặngKhông bận tâm nhìn ta đứng đâyHình như có vạn lần ta hỏiVề làm chi? Về lại nơi này?Hình như có vạn lần ta đợiTa đợi một người như bóng mâyCó khi hơn một lần ta đãRượu ấm môi thơm, tim rộn ràngTa về! Gõ mãi vào hoang vắngGõ mãi vào lòng ta nát tanCó khi ta đã từng quay mặtMà ngỡ tay ai níu chút tìnhTa bỗng quỳ bên đường khóc ngấtHồ như ai vừa gọi tên mình!Tưởng có khi ta lại trở vềThế mà đành! Đành biền biệt điTa biết cuối cùng trong cõi tậnĐời chẳng còn ai đợi chờ ai!Lê Văn Trung
Thứ Ba, 23 tháng 2, 2021
CHÙM THƠ “CŨNG ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét