CẢM
NHẬN VỀ VÀI ĐỊA DANH Ở VÙNG ĐẤT LA GI (BÌNH THUẬN) KHI ĐỌC TẬP SƯU KHẢO
"LA GI ĐẤT XƯA..." CỦA PHAN CHÍNH
Nhận tập sách “Lagi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” do anh
Phan Chính tặng, tôi thật vui khi có món quà quý giá này. Nếu nơi chôn nhau cắt
rốn chính là quê hương, thì La Gi là quê hương yêu dấu của vợ và các con của
tôi. Riêng với tôi, La Gi là quê hương thứ hai, hơn nửa đời tôi đã dạy học,
sinh sống và nghỉ hưu tại đây. Đọc tập
sưu khảo địa danh “La Gi Đất Xưa – Diện Hải
Bối Lâm”, chúng tôi biết rõ thêm và yêu hơn mảnh đất quê hương La Gi thân
thương này.
Cuốn sưu khảo “La
Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” đã cho ta biết lai lịch của một vùng đất tụ
nghĩa, địa hình thiên nhiên, khí hậu, thủy văn, tài nguyên thiên nhiên và địa
bàn hành chính từ lúc sơ khai đến nay. Đọc tập sưu khảo chúng ta tìm về cội nguồn:
dấu xưa trên ngảnh Tam Tân, lý lộ và dịch trạm ngày xưa. Đọc tập sưu khảo này
chúng ta hiểu thêm về đặc trưng tính cách con người La Gi, chúng ta càng thích
thú khi thưởng ngoạn các di tích thắng cảnh như Đập Đá Dựng, Hòn Bà, hải đăng
Kê Gà, núi Tà Cú, di tích Dốc Ông Bằng, các hoạt động văn hóa giáo dục như trường
lớp ngày xưa, báo chí tỉnh lẻ trước năm 1975, chuyện xưa mùa lễ hội…
Tập sưu khảo mang tựa đề “La Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm”, – Diện Hải Bối Lâm là cụm từ được
anh Phan Chính trích từ câu đối của các cựu quan thời Nguyễn để lại, qua lời
truyền khẩu của các bậc cao niên địa phương :
“La
Di bình nguyên chi địa, diện hải bối lâm, sa bà thế giới, nông trang khả đạt
Hàm
Tân lập xã chi sơ, tiền Đinh hậu Nguyễn, thảo muội kinh doanh, công nghiệp dĩ
thành”.
Dịch ý:
La Di đất đồng bằng, mặt giáp biển, lưng tựa rừng, thế
giới sa bà, nghề nông có thể được
Làng Hàm Tân buổi ban sơ, trước họ Đinh sau họ Nguyễn,
khai khẩn lúc còn hoang vu, sự nghiệp thành công.
Để ấn hành tập sưu khảo “La Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm”, chắc hẳn anh Phan Chính đã dày
công sưu tầm tài liệu, tham khảo qua nhiều nguồn, như tìm đọc các văn bản xưa
nay, xem các câu đối, nghe văn chương truyền khẩu, truyền thuyết, và đi thực tế
tìm gặp các bậc cao niên thức giả gốc người địa phương để trò chuyện, để tích
lũy kiến văn. Đọc, chọn lọc và dành nhiều tâm huyết để viết, anh Phan Chính đã
cho ra mắt tập sưu khảo. Tập sưu khảo “La Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” thật cần
thiết, không những cho riêng người dân La Gi, mà còn góp phần cho kho tư liệu địa
phương tỉnh Bình Thuận và cho giới học thuật nước ta khi biên khảo, tìm hiểu về
La Gi.
(Chẳng
hạn: Ông Nguyễn Khôi, 79 tuổi (thời điểm 2917), Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, chuyên viên cao cấp,
nguyên Phó Vụ Trưởng Văn phòng Quốc hội Việt Nam (1990-2000), ủy viên BCH Hội
Văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam (khóa 2), sau khi ông Nguyễn
Khôi đọc bài “Âm và ngữ nghĩa về địa danh La Gi” (bài thứ hai trong tập sưu khảo)
do tôi gõ phím post lên facebook chia sẻ với bạn bè, ông Nguyễn Khôi đã gởi
email nhờ tôi liên hệ với anh Phan Chính để hỏi xem có một quyển để đọc và tham
khảo, dù chỉ là quyển sách photocopy).
Đọc tập sưu khảo “La
Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm”, tôi thật tâm đắc với kiến giải của anh Phan
Chính:
La
Gi là một địa danh khá lạ từ cách viết, cách đọc. Trong Đại Nam Nhất Thống chí
do Quốc sử quán nhà Nguyễn soạn xong năm 1882, và trước đó trong châu bản “Doanh điền biểu văn” của Nguyễn Thông năm
1877, đã từng đề cập đến địa danh La Di, ghi theo biểu tra chữ Hán thì chữ La
nghĩa là lưới, Di là nước nhỏ. Chữ Di
trong chữ Hán này viết theo chữ quốc ngữ hiện hành là Di (Dê I di)… Từ
La Di cũng không thể là từ Hán Việt hoá, nếu liên hệ các địa danh trong tỉnh
như La Gàn, La Dạ, La Giang, La Ngâu, La Ngà… và ở tỉnh Ninh Thuận, ngày xưa
cũng có con sông La Gi tức Sông Pha (Krông Pha) thì nghĩ đến những địa danh này
có nguồn gốc của dân tộc miền núi hoặc… Với nhiều căn cứ có thể xác định các địa
danh trên đất Bình Thuận hầu như chịu ảnh hưởng từ địa danh Chăm
(Địa bạ-Nguyễn Đình Đầu)
Trong bản đồ hành chính thời Pháp thuộc, tỉnh Bình Thuận
trích trong “Annuaire général de
L’Indochine 1910” và các văn bản hành chánh của Tòa công sứ Bình Thuận đều viết
‘Ladi’ thành ‘Lagi’ tồn tại đến bây giờ ”. Trong quá trình cộng hưởng ngôn
ngữ với người dân bản địa đã được Việt hóa trở thành ngữ âm địa phương, rồi ghi
chép lên bản đồ hoặc có phần do người dịch để phục vụ cho yêu cầu hành chánh đã
làm sai lệch nguyên ngữ… Đây là trường hợp thuộc qui luật biến đổi qua nhiều
hình thức ngữ âm, từ một tên gọi địa phương rồi được chuyển hoá thành địa danh
hành chánh… Có thể coi địa danh La Di với La (ngữ âm người Chăm) với thành tố của
Di (chữ Hán), về mặt ngữ âm La kết hợp với ngữ nghĩa Di tưởng chừng vô lý nhưng
thực tế có nhiều địa danh đã hình thành từ trường hợp đó. Do đó rất dễ nhầm lẫn
nếu chỉ căn cứ hình thức ngữ âm và chính tả hiện tại để diễn giải, suy luận.
Trong đó, địa danh La Gi không nằm trong nguyên tắc phân loại thông thường,
cũng không theo tiêu chí tự nhiên. (tr. 16 – 22).
Từ chữ viết “La
Gi” đã dẫn đến cách phát âm có khác nhau. Với dân bản xứ hoặc đã sống lâu
năm ở đây đã quen đọc La Gi là “la di”
hoặc /la zi/. Nhưng, với người ở xa đến,
kể cả phát thanh viên các đài Phát thanh- truyền hình trung ương đọc địa danh
La Gi là “la-ghi”…
“La
Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm”, là tập sưu khảo, địa
danh, vì vậy tôi xin mạn phép được bàn qua địa danh La Gi. Theo thiển ý của
riêng tôi, Tiếng Việt hiện hành đang sử dụng mẫu tự La tinh để ghi. Chữ G nếu đứng
trước các nguyên âm A, Ă, Â, O, Ô, Ơ, U, Ư đọc là “gờ”, các cô giáo lớp 1 khi dạy cho học sinh thì hướng dẫn là “Gờ đơn” để phân biệt với “Gờ kép” được viết bằng 2 con chữ GH (GHI đọc là "ghi"). Nếu chữ G
trước nguyên âm I thì đọc là /Zi/ như
gió, giếng, giun, giẻ, già… Như vậy, La Gi đọc là /la zi/. Nếu thêm dấu huyền vào hai tiếng LA GI thành LÀ GÌ (la huyền là, gì huyền gì) LÀ GÌ đọc “là gì” có ai đọc “là ghì” đâu !
“Về chữ viết từ
La Di thành Lagi có từ khi Pháp đô hộ cầm quyền, căn cứ vào ngữ âm, chữ Hán Nôm
ghi trên bản đồ triều Nguyễn và được phiên âm để dùng làm địa danh hành chánh.”
(Phan
Chính)
Người Pháp đọc chữ D thành Đ (đê), nếu ghi thành LA DI theo mẫu tự La Tinh, thì người Pháp sẽ đọc
là “la đi”
Vì vậy, người Pháp đã căn cứ theo âm Hán Việt LA DI để
viết thành Lagi đọc theo tiếng Pháp, cho gần sát với âm bản ngữ địa phương /la zi/ hoặc /laji/. Trong tiếng Việt, Chữ G nếu đứng trước các nguyên âm E, Ê,
I mà đọc là “gờ” thì phải được viết bằng 2 con chữ GH mà các giáo viên dạy hs lớp
1 gọi là “Gờ kép”. Tiếng Pháp cũng được
ghi bằng mẫu tự La Tinh. Tương tự như cách ghi âm tiếng Việt, chữ G nếu đứng
trước các nguyên âm A, O, U đọc là “gờ”,
nhưng chữ G đứng trước các nguyên âm E, I thì
GE đọc là /je/ /jơ/, GI đọc là /ji/
nghe gần giống /ze/, /zơ/, /zi/, chẳng
hạn: áo gilet đọc là /ji lê/; gène /jen/,
nhưng khi đọc là “gờ” thì trong tiếng
Pháp, chữ G ghép với chữ U, tương tự như trong Việt chữ G ghép với chữ H chẳng
hạn: Guillaume Apollinaire đọc là “ghi zôm”, la guerre (chiến tranh) đọc là “la ghe”
Xin nói thêm, về việc người Pháp ghi trên bản đồ hành
chính thời Pháp thuộc cho gần sát với âm bản ngữ địa phương. Địa danh Kê Gà họ
ghi là Kéga. Chữ é người Pháp đọc là ê,
nhưng nhiều người kể cả phát thanh viên các đài Phát thanh - truyền hình trung
ương không rành tiếng Pháp đọc là ké ga (k, e, ke, sắc > ké). Kéga đọc theo tiếng Pháp với âm ngang
ngang là “kê ga”, nếu đọc lên bổng xuống
trầm, nhấn giọng ở “ké”, hạ giọng ở
tiếng “ga” thì Kéga đọc gần như Kê Gà
trong tiếng Việt.
Đọc những bài “Hòn Bà dấu chấm than huyền thoại”, “Chuyện xưa mùa lễ hội”, “Từ núi Cẩm Kê đến
mũi Kê Gà” trong tập sưu khảo “LaGi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm”, tôi bỗng
thích thú nghĩ đến những cụm từ ngồ ngộ “La
Gi là gì” “La Gi, ly gia” và nảy
sinh một tứ thơ vui, mượn lời du khách phương xa đến La Gi thắc mắc về những địa
danh thật lạ lùng với họ:
LA GI
Chưa đi chưa biết La Gi
Đi rồi cứ hỏi là gì hở em?
Rùa kia mu cứng hay mềm
Hòn Bà sao lại là tên đảo rùa?
Núi Ông chẳng lẽ chào thua
Ly
gia chẳng được phân bua một lời
Kê Gà đèn biển chọc trời
Đề huề Hán Việt cùng ngồi cạnh nha
Tiếng KÊ tên gọi của Tàu
Còn GÀ tên Việt... chụm đầu giao duyên!!!
Tới đây lạ nước lạ miề
Nghe danh Thầy Thím hiển linh cứu đời
Xin cho được hỏi ít lời
THẦY nam THÍM nữ ? Ngát trời khói hương
Tập sưu khảo “La
Gi Đất Xưa – Diện Hải Bối Lâm” của tác giả Phan Chính là một tập sách hay,
với những tư liệu quý giá góp phần vào yêu cầu nghiên cứu địa phương. Người La
Gi nếu ai cũng có quyển sách trong tay thì hữu ích vô cùng.
LA
THỤY
La gi, 8/12/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét