TRI KỶ
(Tặng L.T.)
"TRI KỶ" là truyện ngắn hay
của Lương Minh Vũ (hội viên Hội VHNT Bình Thuận) đã đăng trên báo Văn Nghệ của
Hội Nhà Văn VN năm 1997. Sau đó được in trong tập truyện "NẰM NGHIÊNG NHỚ
NÚI", NXB Hội Nhà Văn 2006. Xin mời đọc
Quách Phong
tên tự Tầm Cầu, dòng danh gia vọng tộc. Dòng họ này như có thiên hướng đặc biệt
về lãnh vực văn chương, học thuật và nghệ thuật. Đời nào cũng sản sinh những bậc
thức giả khoa bảng lại lỗi lạc về các môn cầm kỳ thi họa .
Người ta đồn
: Dòng họ Quách có một điểm di truyền. Ấy là một nốt ruồi son, hình trái tim, đỏ
như máu, mọc dưới rốn, ngay đan điền. Đó chính là nguyên nhân của tài năng. Người
nào có nốt ruồi càng lớn, tài năng càng nhiều. Không biết hư thực ra sao, nhưng
đến Quách Phong thì rõ là có thực. Nó không còn là nốt ruồi nhỏ mà cộm lên
thành một cục tròn vo, to tướng, rắn đanh. Giới văn nghệ gọi đó là “ nốt son
thi ca” còn dân gian thì gọi là “ cục thơ ”.
Quả thực,
Quách Phong là một thiên tài thi ca, biết làm thơ trước khi biết viết. Càng lớn
dường như cục tinh ba lạ lùng kia cũng lớn theo và liên tục phát tiết. Thơ
chàng tuôn chảy như suối, mọi lúc mọi nơi, mọi thể loại hình thức. Xuất khẩu một
bài tứ tuyệt, phóng bút một bài thất ngôn. Xong tuần rượu cũng xong luôn một
bài hành trường thiên. Khắp kinh thành người ta tôn vinh nể trọng Quách Phong,
từ vua quan đến thứ dân, từ giới văn nghệ đến bọn công khanh. Không phải vì
chàng là quan lại triều đình - đã đỗ tiến sĩ, đương chức Lễ bộ thượng thư kiêm
Hàn lâm học sĩ – mà vì chàng có tài móc thơ từ trong trái tim mình ra cũng dễ
như người ta móc tiền trong túi.
Quách Phong
đọc, cảm và khâm phục họ. Thâm tâm chàng nghĩ, mình là người cùng hội cùng thuyền.
Nghe như máu huyết, tinh anh của họ đang lưu thông trong mạch máu mình. Nhưng
chàng vẫn luôn cảm thấy một nỗi buồn trống vắng. Cái buồn của bậc tài hoa không
ai chia sẻ. Một thi nhân chính hiệu không có một bạn thơ tri kỷ. Nỗi buồn của Tử
Kỳ thiếu Bá Nha. Rất nhiều lần, chàng mơ được sinh ra cùng thời với bọn Lý, Đỗ...
Hoặc bọn họ sinh muộn hơn để gặp chàng. Ôi! Thú vị biết bao, hạnh phúc biết
bao. Gặp địch thủ xứng đáng, chàng sẽ như long hổ gặp phong vân. Có dịp đàm thi
luận bút, ca ngâm xướng họa, thù tạc ân tình. Cục thơ trong chàng sẽ liên tục
phát triển, biết đâu sẽ thành viên ngọc hiếm hoi trong kho tàng thi ca nhân loại.
Biết đâu đối diện với thơ chàng, Lý Bạch cũng buông bút như đã từng buông bút
trước một “Hoàng hạc lâu” của Thôi Hiệu.
Còn bây giờ,
thi sĩ quanh chàng đều rỗng tuếch và giả tạo “ chẳng qua là trò vần vũ với chữ
nghĩa, ngôn từ ”, chàng nghĩ, với một sự khinh bạc, thờ ơ. Lãnh đạm với những kẻ
bái phục, suy tôn mình. Bởi vì “chúng chỉ biết khen nhưng không hiểu cái quái
gì những điều ta viết bằng tâm huyết ”.
Trong tâm trạng
đó, Quách Phong vẫn tiếp tục làm thơ, đều đều không mệt mỏi, như thể đó là mục
đích duy nhất, là lẽ sống đời chàng.
Và cũng như
những thi sĩ cô đơn khác, chàng cũng thích nhấm nháp những câu chữ mình làm ra
một cách khoái trá, như con gấu nhấp nháp vị ngọt mật ong, với một lý do: Chính
ta là kẻ hiểu cái hay của ta hơn ai hết.
Bỗng một
ngày kia, xảy ra một biến cố quan trọng với Quách Phong.
Một thi nhân
tài ba vừa xuất hiện.
Một người
tên Âu Dương Túc, mà thiên hạ đồn đại là cháu chắt, hậu duệ của Âu Dương Tu, một
trong bát đại gia Đường Tống “ lại một gã Trương Tam, Lý Tứ nào nữa đây? ”.
Quách Phong nghĩ với sự thờ ơ cố hữu. Cho đến khi tiếng tăm gã thi sĩ có bà con
cỡ súng thần công bắn không tới với Âu Dương Tu ngày một vang dội, rồi cuối
cùng người ta đặt cho gã danh hiệu “Âu Dương thi tôn ” thì họ Quách không còn
thờ ơ được nữa. Chàng bắt đầu quan tâm và lần đầu tiên để mắt đến thơ của một
người cùng thời, được truyền tụng trong giới bằng hữu thi ca.
Và chàng
rúng động tâm hồn.
Bằng trực cảm
thi nhân, Quách Phong biết đó là những tuyệt tác. Tiếp tục tìm đọc càng sửng sốt.
Quả thật, cõi thơ của gã có cái gì lâu nay chàng miệt mài vươn tới mà dường như
chưa thỏa mãn. Nó đầy ắp tính vũ trụ và nhân sinh. Mọi sự quen thuộc qua thơ của
họ Âu Dương dường như mới mẻ và tinh khôi như thể mới nhìn thấy lần đầu. Có sự
già dặn u trầm của người thống khổ. Sự tinh tế, hoằng viễn của bậc minh triết.
Có cái phóng túng, cuồng lãng của Lý Bạch, cái tài hoa bác học của Đỗ Phủ, có sự
dung dị của Bạch Lạc Thiên, lại cũng có nỗi niềm mang mang sâu lắng của Lý
Thương Ẩn v.v ... và v.v... không sao kể xiết.
Lòng Quách
Phong nhức nhối. So với thơ hắn, thơ ta ra sao? Hắn là thi tôn, còn ta, Quách Tầm
Cầu là thi gì? Sao ta chưa đạt danh hiệu ấy? Cùng với trái tim nhức nhối, cục
thơ trong chàng cũng ngọ nguậy dữ tợn hơn. Đòi tuôn ra để minh chứng, khẳng định,
để chiếm lĩnh ngôi thứ. Chàng sống trong tâm trạng phức tạp: khâm phục và tự
ái, hoang mang và háo hức. Ôi! Phải chi thời ấy có tờ báo văn nghệ nào tổ chức
thi thơ, có lẽ sẽ ngã ngũ. Nói vậy, chứ nếu có cuộc thi nào như thế, vị tất
chàng đã tham gia. Ai là ngươi thứ ba tài giỏi hơn họ để chấm thi. Cho đến giờ,
ngoài chàng, Túc chính là người thứ hai, cũng là kẻ xứng đáng cho chàng kết
giao: Một tri kỷ.
Dò tìm tung
tích Âu Dương Túc, không ai biết. Diện mạo, tuổi tác, thân thế chẳng ai tường.
Có người bảo hắn là thiền sư, một du tăng hành cước giang hồ. Người khác bảo hắn
là ẩn sĩ, đã từng làm quan ở một phủ. Lại có người nói, hắn thuộc phái Đạo gia,
luyện đan ở Nga My Sơn. Tóm lại, là một kẻ dị thường. Thỉnh thoảng, lại có những
bài thơ mới của hắn bay về kinh thành, đập chát chúa vào tai, vào mắt, vào trái
tim bức bối của Quách Phong, còn hắn thì mịt mù mây khói.
Cục thơ càng
ngọ nguậy, chàng bắt đầu nhìn lại mình. Đem tác phẩm mình ra xem xét, suy gẫm,
hiệu đính. Nghiên cứu luôn những tác phẩm danh gia đời trước để so sánh, đo lường.
Chàng chìm đắm vào việc đó. Muốn biết, đâu là bí quyết, chìa khóa của những vần
thơ bất hủ kia? Chân lý của thơ là gì? Chàng loay hoay suốt ngày trong thư
phòng : lục lọi, tìm kiếm, suy nghĩ, vò đầu bứt tai, viết, xóa, xé, phùng mang
trợn mắt, đổ mồ hôi mồ kê. Vật lộn với đống sách vở hữu hình để tìm cái nguyên
lý vô hình. Xao lãng, bê trễ việc quan triều đình và việc tư gia đình.
Cuối cùng,
chàng vẫn chẳng hiểu thơ là cái quái quỷ gì dù đã thuộc lòng một núi thơ của thế
gian, và tự mình cũng đã làm ra một núi thơ khác.
Dù sao, cũng
chẳng bõ công. Thời gian làm nhà nghiên cứu lý luận, phê bình bất đắc dĩ. Phong
cũng rút ra vài điều. Ấy là những nhà thơ lớn, thơ họ nồng nặc mùi đời, nhập thế
hóa thân với đời. Chàng đọc thơ và hiểu về thời đại họ. Thơ họ như bánh xe gập
ghềnh, nảy xốc theo con đường tồn sinh, hay nói tắt: thơ là cuộc tồn sinh. Bất
giác chàng kinh hãi. Hình như đó là điều khác biệt với ta. Lâu nay, ta sống
trong tháp ngà, thơ ta thiếu sinh khí cuộc sống, thiếu gió bụi đường đời.
Những điều ấy,
tuy mới phát hiện lờ mờ, cũng đủ làm xáo động cuộc sống, rẽ hướng đời chàng.
Chàng trả ấn từ quan, lên đường, bắt đầu cuộc sống du sơn ngoạn thủy, phiêu
lãng giang hồ để “hít thở không khí đời, sâu sát với quần chúng nhân dân” một
công hai việc, chàng sẽ tìm và diện kiến với Âu Dương thi tôn.
*
* *
Nhưng hỡi
ơi! Âu Dương Túc đã thành người thiên cổ.
Quách Phong
biết tin, khi ngao du đến núi Lô Sơn. Sau một thời gian giong ruổi, thơ có phần
nhuận sắc hơn. Chàng thấy hạnh phúc, có điều vẫn chưa gặp Âu Dương Túc và lạ
thay không còn nghe bài thơ mới nào của họ Âu Dương nữa. Bỗng Quách Phong biết
được tin: vào tiết đoan ngọ hàng năm, Túc thường đến viếng Lô Sơn, thăm người bạn
là một thiền sư đang ẩn tu ở đó. Đúng thời gian, Quách Phong đến Lô Sơn.
Đó là một
danh thắng kỳ tuyệt, nổi tiếng nhiều đời, thu hút bao tao nhân mặc khách. Nơi
đây, còn lưu lại những bút tích đề vịnh của những tay cự phách nhất: Lý Bạch đến
Mạnh Hạo Nhiên, Hàn Dũ đến Tạ Linh Vận, Tô Đông Pha… và có cả Âu Dương Túc.
Chàng gặp vị
thiền sư cho biết, Âu Dương Túc đã chết năm trước vì một cơn bạo bệnh. Chính vị
sư đã an táng trong núi sâu. Quách Phong chới với, bàng hoàng. Chàng đi xem những
bài thơ cuối cùng của Túc trên vách núi. Khác trước, lời lẽ dường như cuồng thống,
một sự thiết tha yêu đời của kẻ sắp từ giã trần gian. Thế là từ nay không còn
ai trên đời để họ Quách chia sẻ và thi thố. Bao miệt mài khổ luyện của chàng
như quả đấm, đấm vào không khí. Cục thơ của chàng hình như cũng teo tóp đi chút
ít.
Sau nỗi ngậm
ngùi, tiếc thương là sự trống trải, chán nản. Chàng từ giã Lô Sơn, dĩ nhiên
không quên để lại sáu bài thơ liên hoàn trên vách núi của thắng cảnh trứ danh
này.
*
* *
Khi ghé bến
Tầm Dương, cảnh vật có phần khác xưa. Vẫn khói sóng, mây trăng, trên bến dưới
thuyền, vẫn thiên nhiên lạnh lùng trơ gan tuế nguyệt, mà con người như u buồn,
xơ xác hơn giữa đời tao loạn, phù sinh. Quách Phong nghe như có tiếng tì bà réo
rắt đâu đây, còn người xưa đã về tận nơi đâu ? Chàng ở lại Tầm Dương sau thời
gian mỏi mệt dặm trường. Vả lại “vốn thực tế ” đủ để chàng sáng tác. Chàng chọn
một cô thôn, dựng một thảo lư. Đó là Hắc Sa thôn, lác đác vài nóc nhà dân dã.
Trong sinh hoạt đời thường, Phong cũng gặp gỡ, giao tiếp, rồi thời gian chàng kết
giao bằng hữu với một số người ở đó : bọn Lý Cựu, Trương Tấn, Triệu Ngưu và Đỗ
Thử, giai cấp thứ dân, mưu sinh bằng việc trồng trọt, lưới cá hoặc đốn củi, săn
bắn. Họ thanh bần và đơn giản khác với cuộc sống quý tộc công hầu mà Quách
Phong từng trải qua. Giữa bọn họ chàng học được nhiều điều. Chàng yêu mến hơn cả
là Lý Cựu, một kẻ tiềm ẩn tư chất đặc biệt, hàng ngày Lý Cựu hành nghề mổ trâu
bò hoặc đốn củi gánh ra chợ bán nuôi mẹ già. Tóm lại, bọn họ làm những công việc
không lấy gì gần gũi với văn chương lại vô cùng ngưỡng mộ thi phú văn chương. Họ
đặc biệt tôn kính, thần tượng Quách Phong, không phải vì chàng từng là quan lớn,
là giai cấp tôn quý mà chính vì chàng là một thi sĩ kỳ tài, sản xuất ra những
bài thơ tuyệt vời, giải bày hộ họ những ẩn ức, sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố, mà
ở tầng lớp lê dân nghèo khổ họ không dám hoặc không khả năng làm được. Đó là
công việc của bậc thánh hiền. Họ xem việc Quách Phong đến ẩn cư ở Hắc Sa thôn
là một vinh dự lớn lao. Một con hạc mòng đỏ quý hiếm giữa bầy gà ri. Chàng thấy
ấm lòng, vơi đi phần nào cô đơn, nỗi nhớ gia đình, vợ con, thê thiếp đang gởi gắm
ở kinh thành. Nên dù những hạn chế của họ, tình cảm chàng ngày thêm đẹp đẽ. Hơn
nữa còn có Lý Cựu, một kẻ không đến nỗi nào, gã tỏ ra mẫn cảm với thơ Quách
Phong. Gã cục mịch ít nói, nhưng có lúc làm chàng bất ngờ khi đột nhiên phun ra
những nhận xét, luận bình thơ với một sự thông minh rất bản năng.
Bỗng một
hôm, Phong nhận ra Lý Cựu hình như không còn hào hứng khi nghe thơ mình. Ngạc
nhiên, bèn hỏi:
- Sao thế Lý
bằng hữu ? Bài này dở chăng ?
- Quả là dở
thật.
Kinh ngạc
hơn là mếch lòng, lần đầu tiên Quách Phong nghe lời chê bai của Lý Cựu.
- Lâu nay, bằng
hữu vẫn bảo thơ ta rất hay cơ mà.
- Quách
huynh thứ lỗi. Có lúc hay nhưng càng làm nhiều, càng về sau càng dở.
- Tại sao?
- Vì thiếu
chân thật.
Quách Phong
biến sắc, tai lùng bùng trước lời lẽ Lý Cựu, cũng là lần đầu tiên gã nói nhiều:
- Thiển ý đệ:
Thơ cốt cái thật. Viết gì mình cảm thấy. Tâm can người giống nhau. Viết điều
tâm can ta xúc động thì người khác xúc động. Thơ huynh cố trau chuốt, cầu kỳ,
tìm tòi mới lạ vô tình xa sự thật, giống như chú ý da dẻ bên ngoài mà quên
xương cốt bên trong. Huynh chưa thật cảm điều huynh viết. Tỷ như sự cô đơn, nỗi
đau khổ, niềm yêu thương. Thơ huynh diễm ảo, tú lệ như tranh. Nhưng cuộc đời
thì có đất đá, bụi bặm, bùn lầy...
- Những điều
đó bằng hữu học từ đâu? Phong hỏi, lòng bàng hoàng.
- Đệ ngày
xưa là một hàn sĩ thất cơ lỡ vận, có đọc chút ít sách thánh hiền. Nhưng thơ thì
không sách nào nói cả, chỉ cảm bằng cái tâm thô lậu. Chẳng qua vì lòng tôn quý,
ưu ái với sự nghiệp thi ca của huynh, mong huynh chớ phật lòng.
- Thì ra Lý
bằng hữu học vấn nhiều hơn ta tưởng. Lý lẽ sâu xa, thông tuệ sự đời. Không chừng
bằng hữu còn biết làm thơ. Cứ nói về thơ, Quách mỗ xin lĩnh hội.
- Không dám,
nhiều lần huynh khuyên đệ thử tập làm thơ. Theo ngu ý đệ: thơ là nhu cầu, viết
vì nhu cầu ấy thúc bách, nếu không sẽ không sống an nhiên được. Còn như không
viết mà vẫn sống tự tại được, thì không cần phải viết, vì sẽ không bao giờ đạt
đến cõi thượng thừa của thơ. Vậy hà tất phải tập làm gì cho khổ. Huynh quá quan
trọng với thơ nên tâm không yên. Thơ do đời sinh ra, có đời mới có thơ, khởi đi
từ Kinh Thi. Sao gọi là Kinh ? Vì nó không là của ai cả, nó của CUỘC ĐỜI, của
CON NGƯỜI. Nói những điều đơn giản, chân thật của lòng người, ai cũng thấy, ai
cũng biết, vậy mà vẫn làm lòng người xao xuyến. Tại sao? Đệ không biết. Đó là ẩn
ngữ của thơ.
Quách Phong
thật sự kinh ngạc. Lão này cũng khá. Chàng nghĩ, lòng không khỏi băn khoăn. Tất
cả những điều đó chàng cũng mơ hồ cảm thấy, cũng là điều chưa sở đắc.
Cũng từ đó
tình bạn hai người không còn tự nhiên. Phong đối với Cựu ra chiều hờ hững, lạnh
nhạt. Lời của hắn như mũi dao thọc vào lòng tự tôn, ngã mạn, làm xì cục thơ
đang phình lớn của chàng. Dù thế nào, sáng tác vẫn là việc vô vàn khó khăn. Lý
Cựu, dù mẫn tiệp, cũng không là kẻ cầm bút, hắn không biết nỗi khổ sáng tạo.
Nói bao giờ cũng dễ.
Quách Phong
hoàn thành một tập thơ mới. Ở mãi cũng chán, chàng lại lên đường, rời bến Tầm
Dương, thôn Hắc Sa, lại dấn bước vào sơn thanh, thủy tú. Dĩ nhiên không quên
ghé kinh thành thăm nhà, đồng thời lấy ít kim ngân vốn còn nhiều ở kho bổng lộc
gia đình, làm hộ phí hành trình.
Lúc chia
tay, Lý Cựu u buồn nói:
- Quách
huynh ra đi, không biết bao giờ gặp lại. Đời đầy bất trắc, người sống nay chết
mai, đệ có tâm sự bộc bạch và xin huynh giúp cho một việc.
- Bằng hữu
cũng bi quan sao? Cứ nói, ta sẵn lòng.
- Đệ xưa gốc
Giang Lăng. Có người vợ mới cưới, ba sinh chưa bén. Vì có nhan sắc nên bị tiến
cung, nhưng trốn thoát. Rồi thời cuộc chinh chiến không biết lưu lạc phương
nào. Còn đệ là một nho sinh nghèo, thi rớt, bị xung lính, văn dốt võ dát, chỉ
làm một chức võ quan nhỏ rồi bị thương trở về. Công danh lận đận, sinh kế bủa
vây. Vì còn mẹ già phụng dưỡng, nên không có cơ hội tìm kiếm thê nhi. Nay huynh
lên đường xuôi ngược mong huynh để tâm tìm giúp. Vạn nhất mà biết được tin hay
gặp được tiện nội, nhờ huynh trao kỷ vật này, nàng khắc hiểu. Nhược bằng không
gặp, xin huynh giữ lấy, xem như món quà tỏ lòng ngưỡng mộ với Quách huynh.
Nói xong, lấy
ra một bức tranh vẽ chân dung một người con gái dung nhan mỹ miều và một chiếc
quạt trầm hương. Lý Cựu viết vào bức tranh tên tuổi, lai lịch vơ, rồi viết vào
chiếc quạt tình cảm nhắn gửi riêng tư, mà người trong cuộc mới hiểu.
Từ đó, Quách
Phong xuôi ngược, mang theo bầu rượu túi thơ, cùng kỷ vật của Lý Cựu. Qua phố
phường kẻ chợ hay thủy tận sơn cùng. Có dịp Quách Phong không quên dò tìm. Đã
ba năm, việc Lý Cựu phó thác chẳng kết quả, chỉ túi thơ càng đầy và bầu rượu
ngàn lần vơi đi. Tiếng tăm họ Quách, theo bước chân, càng trải xa, lan rộng.
Một buổi chiều,
ngồi độc ẩm trong một quán trọ giữa tiết xuân. Có một người ở bàn bên đến thi lễ:
- Có phải
đây là thi hào Quách Tầm Cầu tiên sinh chăng?
- Không dám,
đích thị vãn sinh.
Người kia
xưng tên Chu Thiên Bút. Thì ra là một họa gia nổi tiếng đương thời, đại biểu tầm
cỡ phái Thủy- thái- họa, lại giỏi Thư pháp. Cũng cầm tinh con ngựa, lang bạt kỳ
hồ. Thi sĩ gặp họa sĩ, kẻ sáng tác gặp người sáng tạo, chẳng mấy chốc họ thành
tương đắc. Tửu phùng tương đắc thiên bôi thiểu. Rượu và lời thi nhau tuôn ra.
Biết Thiên Bút là người kinh lịch, từng trải, Phong đem việc Lý Cựu hỏi thử với
hy vọng mong manh, cho họ Chu xem kỷ vật. Lạ thay, gã họa sĩ nhìn chăm chú vào
những dòng chữ trong tranh và quạt, biến sắc, hỏi:
- Ai viết những
chữ này ?
- Một người
bạn của vãn sinh, có điều gì thế ?
- Đây là thủ
bút của thi tôn Âu Dương Túc.
Quách Phong
cả cười:
- Chu huynh
lầm lẫn rồi, đấy là Lý Cựu, hành nghề đồ tể. Không biết làm thơ. Chẳng phải thi
tôn thi tiếc nào cả. Những chữ này hắn viết lúc chia tay ở Tầm Dương.
Chu Thiên
Bút vuốt râu, nói như đinh đóng cột :
- Tiểu sinh
một đời nghiên cứu thư pháp, thuộc biết tự dạng của khách văn chương nổi danh
kim cổ. Chữ viết của Âu Dương thi tôn càng không hề lầm lẫn.
Rồi rút
trong bọc ra một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, bên cạnh có bốn câu thơ, ký tên
Âu Dương Túc , nói :
- Tiểu sinh
tình cờ được một lần hạnh ngộ với Thi tôn giống như với Quách tiên sinh hôm
nay. Tiểu sinh vẽ và Túc đề thơ kỷ niệm.
Quách Phong
nhìn kỹ, quả nhiên hoàn toàn giống dạng chữ trong tranh và quạt lâu nay chàng vẫn
mang theo. Chàng kinh hoàng chợt nhớ bài thơ của Túc ở Lô Sơn, cũng tuồng nét
chữ. Chàng lắp bắp, bán tín bán nghi :
- Nhưng Âu
Dương Túc đã chết lâu rồi, sao lại là Lý Cựu ?
- Điều đó tiểu
sinh cũng không hiểu, nhưng nếu Lý Cựu là Âu Dương Túc thì đến nay, e Lý Cựu
cũng không còn trên đời này nữa.
- Tại sao vậy
? Quách Phong thất sắc.
- Lần gặp
đó, tiểu sinh biết Túc mắc chứng bệnh trầm kha, không thể sống hơn 5 năm. Chính
Túc cũng biết điều đó. Có lẽ khi cái chết đã gần kề bèn cải danh gác bút ở ẩn
chăng ?
Quách Phong
chấn động tâm can, tinh thần bấn loạn. Ngồi bất động mà lòng như dậy sóng. Chợt
nhớ những lời như trăn trối của Lý Cựu trước lúc chia tay. Chàng đã bị một đòn
nặng nề để khám phá ra mình. Trong cơn suy tưởng, chàng thấm thía lẽ vô thường
của kiếp sống. Tất cả là phù vân, có gì phải quan trọng, bận tâm, kể cả cái mà
lâu nay chàng cho là quan trọng nhất : Cõi thơ. Giờ đây trong ý nghĩ chàng, Lý
Cựu có phải là Âu Dương thi tôn không, cũng không còn quan trọng nữa. Chàng chỉ
còn hình ảnh một gã đồ tể bần hàn, lận đận, mang trên vai bao khổ lụy hình hài.
Có lúc, đã chia sẻ cùng chàng những ngày tháng đẹp ở Hắc Sa thôn.
Quách Phong
quay trở về chốn cũ, dù không biết còn gặp Lý Cựu hay không. Vẫn nghe loáng
thoáng lời Chu Thiên Bút trước lúc chia tay như mũi kim đâm vào tim nhỏ máu :
Cõ lẽ Âu
Dương Túc vì biết trước cái chết nên đã trở thành Thi Tôn. Khi con người ý thức
đời mình ngắn ngủi, sức sống càng mãnh liệt. Thơ cũng vậy chăng ?
Lương Minh Vũ
------
* "Nằm nghiêng nhớ núi" Tập truyện, NXB Hội Nhà Văn 2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét