CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI NHÂM DẦN 2022 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2025

NGUỒN GỐC TỪ NGỮ “CHỦ XỊ” VÀ NỀN VĂN HÓA CHIẾU CỦA NGƯỜI VIỆT



Nếu quý anh chị và các bạn hay hội họp bạn bè để ăn nhậu giải trí thì hẳn quý anh chị và các bạn đã từng nghe tới danh từ "chủ xị". Tôi những tưởng "chủ xị" xuất phát từ "chủ trì" và sau khi các bô lão nhấp rượu mềm môi thì các cụ líu lưỡi mà đọc nhầm "chủ trì" sang "chủ xị". Nhưng tôi hoàn toàn sai. Trang Tiếng Việt Giàu Đẹp giải thích nguồn gốc danh từ "chủ xị" của tiếng Việt như sau:
 
"Chủ xị" là gì ? Nguồn gốc từ "Chủ xị" của người Việt 
 
Từ này đặc biệt phổ biến trong phương ngữ miền Nam, dùng để chỉ người chủ trì một cuộc họp, một bữa tiệc hay một chương trình nào đó. Dựa trên định nghĩa này ta có thể hiểu được chữ “chủ”, nhưng còn “xị” thì sao? Liệu điều này có liên quan gì đến “xị” trong “một xị rượu” hay không?
 

PHÙ ĐIÊU BẰNG ĐÁ THỜI MINH MẠNG, BẢO VẬT QUỐC GIA



Phù điêu bằng đá thời Minh Mạng (niên đại 1829) là tác phẩm bằng đá cẩm thạch còn lưu giữ dấu ấn của hoàng đế Minh Mạng.
Trước khi Musée Khai Dinh (Bảo tàng Khải Định), nay là Bảo tàng Cổ vật Cung đình Huế được thành lập (trước năm 1923), phù điêu này đã được ghi nhận trong bài viết “Về chiếc đĩa chạm và thơ ngự bút của Minh Mạng” của R. Orband, đăng trên tạp chí Những người bạn Cố đô Huế (B.A.V.H, 1915) (*). Trong bài viết, tác giả gọi hiện vật này là “đĩa chạm”, mô tả nó thuộc bộ sưu tập của triều đình nhà Nguyễn và từng được trưng bày tại Tân Thơ Viện - tiền thân của Musée Khai Dinh.

BÔNG, HOA, HUÊ... - Nguyễn Chương Mt


Hình ảnh: Bông rau muống biển

* Về miền Tây mà nghe câu "Chờ anh, em hết sức chờ. Chờ cho ến xại lên bờ khui huê" (*), nghe ngồ ngộ hết biết.

Coi, "ến xại" là gì? Đây là tiếng Tiều (Triều Châu), họ đọc như rứa cho hai chữ   (âm Hán-Việt "ủng thái"), nghĩa là rau muống!
Còn "khui huê", cũng tiếng Tiều, viết   (âm Hán-Việt "khai hoa"), nghĩa là trổ bông!
 
/1/ "BÔNG" không phải là "phương ngữ" miền châu thổ Cửu Long đâu, mà cách gọi này thuộc Nam âm (quốc âm), là tiếng thuần Việt của chúng ta!
Thi hào Nguyễn Du viết trong Truyện Kiều: "Đầu tường lửa lựu lập lòe đơm BÔNG".
Trong tiếng Mường, còn goi là "proto Vietic" (tiếng Việt nguyên thủy), gọi "Pông".
Xứ Thanh, xứ Nghệ - xin chú ý- cũng gọi "Bông".
Nhiều tỉnh miền duyên hải vẫn giữ cách gọi "Bông".
Miền châu thổ Đồng Nai - Cửu Long, bà con gọi "Bông", dễ mến gì đâu!
Vì là Nam âm (quốc âm) nên ghi bằng chữ Nôm , đọc là "BÔNG".
* Cùng nghĩa với BÔNG, trong chữ Hán ghi là   - "hoa" (âm Hán-Việt), "huê" (tiếng Tiều), "huā" (tiếng Hán Bắc Kinh).
 

DANH CA BẠCH YẾN 70 NĂM GẮN BÓ VỚI ÂM NHẠC – Đàng Sa Long



Danh ca Bạch Yến cho biết, bà vẫn khỏe mạnh ở tuổi 82. Để đáp lại tình cảm của khán giả, bà sẽ tổ chức đêm nhạc kỉ niệm 70 năm ca hát.
Danh ca Bạch Yến tên thật là Quách Thị Bạch Yến, sinh năm 1942 tại Sóc Trăng, 10 tuổi đã bước lên sân khấu biểu diễn.
Đến năm 15 tuổi, với ca khúc “Đêm đông” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Thương, tên tuổi Bạch Yến được xác lập là một ngôi sao tân nhạc lừng lẫy nhất Sài Gòn thời điểm đó.

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2025

BỐN TIẾNG ĐỒNG HỒ TRÁI ĐẤT QUAY LUI – Trần Vấn Lệ



Năm giờ sáng, thấy sáng, mở cửa sổ, nhìn trời. Thấy mù sương khắp nơi / mà mù sương... cũng sáng!
 
Nghĩ là trời sẽ nắng...vì đâu-có-gì-đâu?  Óng ánh những tàu cau, bình thường ngày mùa Hạ.
 
Bỗng... trời như muốn ngả?  Bỗng... đường như muốn nghiêng.  Thành phố rất bình yên / sao bắt đầu tối mịt?
 
Tám giờ hơn, nhúc nhích, kim đồng hồ nhích lên.  Mặt trời hôm nay quên?  Ngày mới chưa ngày mới!
 
Mưa bình minh không tới.  Lạnh, không là bao nhiêu.  Lạ sao lòng xìu xìu, thấy buồn buồn khó tả...
 
*
Tôi viết gì đây hả?  Một bài Luận Học Trò?  Tuổi tôi không tuổi mơ /  sao thẩn thờ con chữ?
 
Tôi không biết tôi nữa!  Tôi ngạc nhiên đầu ngày!  Quả thật xưa tới nay / tôi thấy trời rất lạ.
 
Thành phố, nơi tôi ở - một thành phố âm thầm.  Nhiều ngày chuông lặng câm... Nhà Thờ không có Chúa?
 
Có ngôi Chùa nho nhỏ / không nghe tiếng mõ rền (dám nhà Sư cũng quên / Chùa mình có thờ Phật).
 
Tôi cúi đầu, dán mắt:  mặt đồng hồ: chín giờ.  Tôi chưa xong bài thơ, chẳng có tình thấp thoáng...
 
Trời hồi nãy có sáng, ngày lên lại xuống rồi... Chắc chắn mưa không rơi / mà sao ngày đổ xuống?
 
Hay ông Trời phiền muộn / chuyện gì của thế gian?  Tôi nghĩ đến Việt Nam... Cái nước có nhiều chuyện!
 
Cái nước có mặt biển / gấp đôi cái nước Anh...lãnh đạo luôn lạnh tanh / nhìn đồng bào của nó!
 
Ai ai cũng than thở:  "Nước Tôi Nhược Tiểu Mà!".  Thằng bé chăn trâu tuổi mười hai mười ba, thì la:  "Nước Tao Đại Cồ Việt!"(*).
 
Ngày hôm nay xám xịt, tôi thả hồn lang thang...
 
                                                                                           Trần Vấn Lệ
 
(*) Đinh Bộ Lĩnh, người họ Đinh thống lĩnh 12 Bộ Lạc, xuất thân là đứa bé chăn trâu nghịch ngợm, trạc tuổi 12, 13... .  Sau khi thống lĩnh được "anh em", Đinh lên làm Vua, Sử gọi là Đinh Bộ Lĩnh và quốc hiệu đầu tiên của nước Ta là Đại Cồ Việt, Niên Hiệu... thì "không có" , Sử gọi là Tiên Hoàng - coi như nước Ta chính thức có từ năm 968, đời Đinh Tiên Hoàng Đế.  Thân phụ của Đinh Tiên Hoàng là Đinh Công Trứ - người họ Đinh nổi tiếng vì có công trạng sinh... con có tài thao lược. (Nguyễn Công Trứ là người họ Nguyễn tên Công Trứ, không cùng nghĩa với chữ Công Trứ họ Đinh).  Các Sử Gia Ta cùng công nhận có Đinh Tiên Hoàng nhưng không hề viết Sử Ta bắt đầu như thế!  Họ xướng ra câu:  Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê, Nguyễn để chia thời kỳ thôi. Trong tương lai Sử Ta chắc chắn thêm thời Ngô, thời Hồ "ăn thua" là Sử Tàu có nói thế không!  Thế thì "rõ ràng": Vua đầu tiên của nước Ta là vô danh!  Thời Tiền Lê, sau thời Đinh, có Lê Ngọa Triều, dĩ nhiên Ngọa Triều không phải tên của vị vua đau lưng!
 

TÌM XANH XƯA, THƯƠNG MỘT SỚM MAI – Thơ Tịnh Bình

 
    


TÌM XANH XƯA...
 
Chút mây trôi bằng lặng
Nhạc lá cũng mơ hồ
Rưới lên chiều gió mỏng
Đàn lướt phím hư vô
 
Im lìm màu tím cũ
Cạn hơi một nỗi buồn
Cúc độc bình đơn bóng
Tiễn cuộc tình trôi suông
 
Treo gì ngoài hiên vắng
Sương phơi mảnh y tàn
Neo mùa bên khung cửa
Mường tượng lá thu vàng
 
Xuôi theo dòng trôi mãi
Nghiêng cạn cùng nỗi đau
Mặt người nhòa năm tháng
Tìm xanh xưa chốn nào...
 

QUẪY – Thơ Lê Phước Sinh


   

Con cá quẫy bung lên mặt nước,
hớp miếng ngon không khí trong lành.
Em quẫy mạnh để thành lợi thế,
tạo thăng hoa cho điểm hứng tình...
 
                       LÊ PHƯỚC SINH

LÒNG CỨ NGỠ NHƯ LÀ – Thơ Lê Văn Trung


   

 
Đã quên hết mà không đành quên được
Một con đường thuở áo trắng sương bay
Ta như kẻ qua sông, lòng ngoái lại
Thuyền ai neo mòn mỏi bến sông Hoài
 
Đã quên hết mà không đành quên được
Khu vườn xưa hoa nở những đêm rằm
Ta như kẻ say mùi hương dạ nguyệt
Có ai ngờ say suốt cuộc trăm năm
 
Đã ra đi, cũng đành là đi biệt
Tưởng tiếc chi mong một buổi quay về
Đời chẳng giang hồ mà lòng như lữ khách
Cứ ngỡ là đã mất một trời quê

                                            Lê Văn Trung
                                            Tháng 3.2025

CÓ HAI HÀNG CHỮ NGHIÊNG NẰM NGHIÊNG NGƯỜI BẬT KHÓC – Trần Vấn Lệ



Hôm nay không có nắng, có mưa, vài ba giọt, có thể không nhiều hơn.  Trời có vẻ giận hờn.  Gió thỉnh thoảng mới thổi, lạnh vừa đủ để run...
 
Em à, anh muốn hôn hai bàn tay em quá, rồi anh để chiếc lá trên tay em, cho em thấy đường gân... Em thấy mình không gần.  Mà xa.  Càng thương nhớ...
 
Mà nhớ thương lắm đó:  Em đẹp nhất trần gian!  Nhất cả nước Việt Nam... Quê Hương vào mùa bão.  Gió thổi tung em tà áo như ngày xưa, cô bé tan trường về, nhà xa, mưa đếm bước...
 
Anh cũng nhớ con dốc, em xuống từng bậc thềm. Em, bàn chân thật êm, hoa sen nở sau gót...Dốc Nhà Bò rét ngọt, đàn bò ăn cỏ non... Bò của đấng Quân Vương.  Vua Bảo Đại.  Đà Lạt... còn một chút Hoàng Triều, còn rất nhiều, rất nhiều giang sơn, Nam và Bắc...  Vua chắc lau nước mắt?  Thấm.  Ướt mèm đất đen.  Mưa phùn bay mông mênh.  Đà Lạt buồn phơn phớt...
 
*
Hôm nay... giờ em tan học.  Từng trang cổ tích thơm. Hoa quỳ nụ đơm đơm chào em vàng ngõ quạnh.
 
Thơ anh vàng óng ánh tóc em vàng như trăng... Một ý thơ bay ngang.  Một tứ thơ nằm dọc.  Suối róc rách con dốc chắc chảy về Bồng Lai?  Anh hít thở bờ vai của em thơm mùi tóc...
 
Anh biết em có khóc.  Quê Hương mình buồn buồn.  Nó buồn như đại dương.  Bốn phương.  Hai Thế Kỷ!
 
                                                                                        Trần Vấn Lệ

NẺO THIỀN CHUÔNG NGÂN, TẠM BIỆT GIÊNG HAI – Thơ Tịnh Bình


   

 
NẺO THIỀN CHUÔNG NGÂN
 
Đường trần bước thấp bước cao
Chùn chân mỏi gối lệ trào bao phen
Phù hoa người mãi đua chen
Sắc tài danh lợi rối ren chi lòng
 
Ngẩng nhìn mây trắng thong dong
Thuyền nan nhẹ lướt đục trong dòng đời
Bồ Đề chiếc lá nhẹ rơi
Ta về tình tự đôi lời tâm kinh
 
Chẳng duyên trần cảnh lặng thinh
Ta về tìm lại chính mình an yên
Trộm nhìn ý mã tâm viên
Đến đi vọng tưởng vẫn miền thanh tân
 
Nẻo thiền chuông hãy còn ngân
Chùa quê âm vọng trong ngần lời chim
Bình yên người mãi kiếm tìm
Tâm kinh nở đóa hoa tim đại từ...
 

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2025

"XẠ THU" NGHĨA LÀ GÌ ? -Vương Trung Hiếu



Hiện nay trên các trang mạng xã hội rộ lên từ "xạ thu", nhiều người thắc mắc không hiểu từ này nghĩa là gì, có nguồn gốc từ đâu.
 
Xạ thu là từ mà sư Minh Tuệ đã nói trên đường đi khất thực ở Thái Lan, một từ thường được hiểu là "lành thay, tốt thay". Có khả năng xạ thu là âm Việt hóa của từ สาธุ (saaR thooH) trong tiếng Thái Lan, một từ mà người Thái phát âm là sà thú, có nguồn gốc từ tiếng Pali: sādhu.
 
Sādhu là thuật ngữ Phật giáo, có nghĩa phổ biến là "tốt, đức hạnh" hoặc tương tự như tiếng "Amen" trong các tôn giáo Abraham (các tôn giáo độc thần thờ Thượng đế với 3 nhánh lớn nhất là Do Thái giáo, Thiên Chúa giáo và Hồi giáo) hay tiếng "Svaha" (Sanskrit: स्वाहा)) mang ý nghĩa là vui mừng trong các câu chú Phật giáo, lẫn trong các nghi thức "lửa" (yajnas) xuất phát từ kinh Veda.
 

NGUYỄN THỊ HOÀNG VỚI HAI MỐI TÌNH "VÒNG TAY HỌC TRÒ" - Lê Bút



Nguyễn Thị Hoàng sinh năm 1939, tại Huế. Học trung học Đệ Nhất Cấp ở trường Ðồng Khánh, Huế. Năm 1957 gia đình chuyển vào Nha Trang, học trường trung học Võ Tánh Nha Trang. Năm học lớp Đệ Nhị xảy ra mối tình với nhà văn, nhà giáo Cung Giũ Nguyên, lớn hơn ba mươi tuổi. Hậu quả sinh con gái đặt tên Cung Giũ Nguyên Hoàng, chuyển cho bà Nguyên nuôi vì bà không có con.
Gia đình kiện ông Nguyên tội dụ dỗ gái vị thành niên. Trước toà, Nguyễn Thị Hoàng đứng ra nhận trách nhiệm: “không hề bị dụ dỗ”, vị giáo sư được trắng án. Vụ án nầy xôn xao dư luận ở Nha Trang và báo chí ở Sài Gòn khai thác tối đa mối tình thầy trò, tuổi tác so le!

"TAM DƯƠNG NGHÊNH PHÚC", TRANH DÂN GIAN ĐÔNG HỒ - Ung Chu

 Chuyên mục nhằm thuyết minh các kí tự Hán và Nôm trên các tác phẩm tranh dân gian Việt Nam, giúp người Việt Nam hiện đại cảm thụ rõ hơn nội dung các bức tranh này. Tranh dân gian là các di sản Hán - Nôm có giá trị, có sức sống bền bỉ và độ tiếp cận rộng rãi trong dân chúng.



Phân tích một bức tranh Đông Hồ do Nghệ nhân Ưu tú Nguyễn Hữu Quả sáng tác, tên là "Tam dương nghênh phúc". Chữ trên tranh đọc từ phải qua trái.
 
Về tính biểu tượng, người Trung Hoa và người Việt dùng các con vật và cây cối hoa lá có tên Hán ngữ gần giống với các chữ Hán mang ý nghĩa tốt đẹp. Chẳng hạn:
- dương : dê, thay thế cho "dương"  trong âm dương
- bức / phúc : dơi, thay thế cho "phúc" 
- lộc 鹿: hươu nai, thay thế cho "lộc" 祿 / 
- thái : rau cải, phát âm trong tiếng Hoa gần giống chữ "tài"  nghĩa là tiền của
- ngư : cá, phát âm trong tiếng Hoa giống chữ "dư"  nghĩa là dư dả
- kê : gà, phát âm theo tiếng Quan thoại của người Trung Hoa gần giống chữ "cát / kiết"  nghĩa là việc tốt lành, cát tường, kiết tường.

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2025

THƯ ĐI KHÔNG HỒI ÂM – Trần Vấn Lệ



Gửi đi mười lá thư cho bạn bè tứ tán...Đời:  trời yên biển lặng... Thư đi, không hồi âm!
 
Biết là vì xa xăm, ai cũng yên và ổn.  Mình còn gì mong muốn:  những lời chúc đẹp trao...
 
Bạn vui, mừng xiết bao!  Bạn buồn, mình chia sớt.  Sao thư mình trớt qướt?  Chờ hoài, gió thổi thôi?
 
Đôi khi, phone có cười:  thư mày tao chưa mở, bận đưa bà đi chợ, bận, Hà Nội mới về...
 
Nghe bạn cười hề hề.  Mình nhớ Bác Hồ quá:  một con người cao cả, khoan hồng lũ tàn binh!
 
Qua rồi thời chiến chinh.  Yêu hòa bình lắm lắm...Coi như thư đi chậm nhạt nhẽo đời hội hè...
 
Bao giờ "qua cơn mê sau cuộc đời bềnh bồng?"...  Lời nhạc Trần Lâm Ngân bâng khuâng.  Mưa lác đác...
 
Sông trôi bèo sóng giạt.  Gió rưng rưng bờ lau...
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

SAO MAI – Thơ Lê Kim Thượng


  


Sao  Mai 1 - 2
 
1.
Vườn yêu nở rộ Hoa Đào
Tỏa hương thơm ngát, ngọt nào đắm say
Tình mình thưở ấy thơ ngây
Ngẩn ngơ nói chuyện trời mây… ơi à…
Mỗi lần lỡ hẹn không qua
Lời yêu hờn dỗi:  “Chắc là quên nhau…”
Dây trầu quấn quýt thân cau
Tôi – Em quấn quýt bên nhau không rời
Hẹn thề son sắt một lời:
“Trong Em, mãi mãi muôn đời là Anh…”
Tình yêu chín mọng, ngọt lành
Tỏa hương mật ngọt đầu cành dịu êm
Bàn tay nhè nhẹ ngày đêm
Luồn sâu mái tóc, vuốt mềm vai thon
Cho Anh những tiếng cười giòn
Cho Anh hết cả môi son tươi màu
Chúng mình thề hẹn với nhau
Hồng vôi quyện với xanh cau một lòng
Chúng mình trọn vẹn Chữ Đồng
Đôi chim thêu gối, chỉ hồng thành đôi…
 
2.
Sao Mai đứng lặng bồi hồi
Nói câu cuối nữa… để rồi xa nhau
Ngày vui thấm thoát qua mau
Em – Anh giờ đã mất nhau thật rồi
Tình xa bổi hổi, bồi hồi
Sao nghe tê tái, đơn côi một mình
Nợ nhau cả một cuộc tình
Chúng mình chưa trả… chúng mình buông xuôi
Xưa rồi kỷ niệm buồn vui
Đau thương rơi xuống, chôn vùi tình ta
Buồn trông về phía xưa xa
Chỉ còn ảo ảnh, theo tà áo bay
Em đi, mùa ấy Heo May
Anh về nhặt nhạnh tháng ngày yêu xưa
Em xa, hết đợi, hết chờ
Hết mơ, hết mộng, hết giờ… tình tan
Em giờ lỡ bước sang ngang
Tôi thì vẫn cứ mơ màng đợi mong
Chúc Em mắt biếc, môi hồng
Nụ cười trẻ mãi… bên chồng, bên con…
 
                  Nha Trang, tháng 02. 2025
                          Lê Kim Thượng               

BÀI THƠ ĐẦU NĂM, BỤI XUÂN, KHE KHẼ LỜI GIÊNG – Thơ Tịnh Bình


  
 
 
BÀI THƠ ĐẦU NĂM
 
Hình như bên ô cửa sổ
Giọt mưa non chạm vào lấm tấm xuân
Ý tưởng ngập ngừng bài thơ đầu năm khai bút
Nghe rõ không ký tự ?
Sao chưa vang thành câu thơ...
 
Không nỡ cắt ngang giai điệu mùa xuân đang cất cao tiếng hát
Những gì lấp lánh thường không thật
Dẫu biết thế
Sao ta vẫn hoài tin điều kì diệu phía cuối đường
 
Đổ loang vệt nắng màu chiều
Cúi hôn bông hoa tím biếc
Mưa như ngấn lệ buồn tiễn biệt
Men theo đường ánh sáng mùa xuân
Đoàn tàu rời ga
 
Bắt đầu những chuyến hành trình không ngừng lặp đi lặp lại
Chợt nhìn mình như lũ kiến vô thức
Ngày lại ngày
Trống rỗng
Nối nhau đi...
 

NHỮNG BÀI TỨ TUYỆT (10) – Thơ Nguyên Lạc


    


1.
chợ đời góp nhặt sân si
quảy lên chùa đổi từ bi vô thường
đường về gặp phiến môi hường
vội vàng bỏ bị thiên đường đâu xa!
 
2.
Em ơi! em đẹp huy hoàng
Thân cong dâng hiến thiên đàng... thiện tai!
May còn tỉnh, nếu mà say
Thì thôi chắc phải... "đi đời nhà ma"
 
3.
Lên chùa gặp một ni cô
Giật mình sao giống cô bồ ngày xưa
Vội vàng mô Phật xin thưa
Mỉm cười Phật khẽ: hiểu chưa vô thường
 
4.
Thấy trời đất rộng thênh thang
Thấy ta sao giống một viên sỏi buồn
Ngậm ngùi thế sự tang thương
Lật trang cổ sử từng chương thống trầm!
 
5.
Quê nhà xa lắc ngậm ngùi thôi
Sân trước đêm qua tuyết trắng trời
Rời khỏi êm đềm sông Hậu đó
Đã rồi lữ khách mãi người ơi!
 
6.
Pha trà lữ thứ nhớ quê hương
Tri kỷ ai người chia luyến thương?
Cố lý bao năm rồi cách biệt
Lệ nhòa ly khách tuyết muôn phương!
 
7.
Xanh trắng đổi thay màu năm tháng
Có biết không em ảo mộng đời
Nhân thế phù vân tình sương khói
Một lần ghé trọ một lần thôi!
 
8.
Về đi chuốt lại bờ môi ấy
Che mắt nhân gian một nụ cười
Phấn hương xóa được màu năm tháng?
Mây trắng nghìn năm lặng lẽ trôi!
 
9.
Cố lý muôn trùng xa cách biệt
Ai người thương nhớ mộng mơ nhau?
Còn gì đâu nữa mà thương tiếc
Thôi nhé hồng nhan ước mộng đầu!
 
10.
Môi say đêm mật tình nào
Sâu trong ký ức vỡ trào mùi hương
Thôi em lạc mất thiên đường
Nghìn xa viễn mộng miên trường nhớ nhau! 
 
                                                 Nguyên Lạc

TÌNH NGHĨA, GẶP NHAU, TIẾNG TANG TÌNH, GẶP NHAU QUA, XUÂN CŨ NGẬM NGÙI, ĐẤT TRỜI, TIỀN BẠC, BÊN ĐÀNG, XONG, TỰ DO - Thơ Chu Vương Miện


 
  

 
TÌNH NGHĨA
 
vắng hơn chùa bà Đanh
xưa còn hát “quên sao đành? đành quên sao?”
bây chừ không buồn vẫy tay chào?
mạnh ai nấy dông mạnh ai nấy cút
chả mở ước nào chả hy vọng nào
đọc thơ của tiền bối đi mây về gió
đời tàn trong ngõ cụt
toàn bêtông toàn vách ciment
cao ốc cao hun hút cao ngất
ngày trước Bá Nha còn chiếc cổ cầm
chán quá xá dang tay mà đập?
bây giờ thì hai bàn tay trớt huớ tất
chả xu teng dính lưng?
làm sao mà vào quán nhậu
làm sao mà quất cần câu? chó ăn chè
miệng ta ta nói tai ta ta nghe
toàn rặt lời vô nghĩa mầu mè
kêu thùng thùng ngang trống lủng
còn tiền còn mánh ôi thôi đào kép rất ấn tượng
không tiền thành thủ ấn hoạ lem nhem
không tiền nhìn trăng tưởng đèn
nhìn thái giám ra thị vệ
nhìn cung nữ thành pêđê
ố là là “tráng sĩ sông dịch ơi ?”
có đi không thuyền sắp xa bờ?
 

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2025

CHIẾC LÁ MÙA TÔI, ĐƯỜNG CŨ NGƯỜI XƯA – Thơ Lê Văn Trung


  

 
Chiếc Lá Mùa Tôi
 
Tôi ngồi đếm lá mùa xưa rơi rụng
Mỗi chiếc lá thầm mang một nỗi đời riêng
Ai biết được từng sát na cuộc sống
Sẽ bay về cõi cát bụi vô biên
 
Tôi ngồi đếm mà lòng tôi không thể
Chiếc lá nào rơi rụng giữa mùa tôi
Cho tôi thấy điều nhiệm màu nguyên thể
Còn lưu hương chút tro bụi ban đầu
 
Tôi ngồi đếm mà lòng tôi không thể
Nhìn thấy mình trong tiền kiếp lưu vong
Hay còn mãi lang thang trên mặt đất
Giữa muôn trùng sóng gió của tang thương
 
Tôi ngồi đếm mà lòng tôi nào hiểu
Tháng ngày trôi nghìn chiếc lá rơi theo
Chiếc nào là tôi? Chiếc nào hư ảo?
Tôi là ai khi bóng đổ sương chiều!
 
                                   Lễ Tro 2025
 
 
Đường Cũ Người Xưa
 
Con đường cũ còn nguyên từng phiến đá
Hàng cây xưa vẫn xanh biếc lá giao mùa
Nhưng rồi có một người không trở lại
Vẫn một người ngồi đợi suốt cơn mơ
 
                                           2025
                                      Lê Văn Trung

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

GIÀ ĐẦU CÒN MÊ NHẠC SẾN - Vũ Thế Thành

 

“…Người thích nhạc sến cũng nhiều, người xem thường nó cũng không ít, dù ngấm ngầm không nói thẳng ra. Nhưng cho dù thế nào, có một đề tài không ai dám cà khịa xem thường, đó là những bản nhạc nói về mẹ.”

Mấy bà mẹ đơn giản như dòng sữa, là lời ru, bóng mát, là vườn rau, trái dừa… Nói triết lý cao siêu quá mấy bà mẹ không hiểu, mà có hiểu cũng không thấy thoải mái, vì lòng mẹ đầy bản năng, đơn sơ như con gà mẹ xù cánh cho lũ gà con ẩn nấp trước diều hâu. Bài Lòng mẹ của Y Vân, vì vậy vẫn được xem là bản nhạc về mẹ kinh điển được mọi người ưa thích, kể cả những bà mẹ cũng thích bài đó, chứ chưa hẳn đã là Huyền thoại mẹ hay Ca dao mẹ của Trịnh Công Sơn.

TẢ QUÂN LÊ VĂN DUYỆT THỊ UY - MongHoa Vo



Tương truyền Tả quân LVD là vị quan Chánh trực. Và rất linh thiêng
Từ quan tới dân, có chuyện gì muốn minh oan thì đến Lăng Ông mà khấn nguyện. Lễ tế có dâng gà sống. Nếu kẻ gian thề thốt thì lập tức bị bẻ cổ tại chỗ. Nên người gian ác đều không dám đến thề. Sau này gà bị bẻ cổ thay cho người. Sự linh thiêng ấy vẫn còn tới bây giờ
                                                                                               MHVT

Đọc lịch sử, ai cũng biết Khâm sai Chưởng Tả quân Đô thống  phủ sự Lê Văn Duyệt (1764-1832) là một võ tướng uy lẫm nổi tiếng của vua Gia Long ,ông quan võ này trăm trận trăm thắng.
Khâm Sai Chưởng Tả Quân Quận Công Lê Văn Duyệt có 2 lần làm Tổng Trấn Gia Định. Lần thứ nhứt từ năm 1812 đến 1815, lần thứ hai từ năm 1820 đến 1832.

Từ năm 1779, phủ Gia Định bao gồm các dinh:
- Dinh Phiên trấn (Sài Gòn)
- Dinh Trấn Biên (Biên Hòa)
- Dinh Trường Đồn (Định Tường)
- Dinh Long Hồ (Vĩnh Long, An Giang)
- Trấn Hà Tiên

TRƯỜNG XƯA LỚP CŨ – Trần Vấn Lệ



Một người con gái đi ngang ngõ... Áo tím vờn hay cơn gió bay?  Áo tím vờn hay trời rải nắng?  Hay mình bất chợt nhớ thương ai?
 
Không lẽ mình đang còn trẻ lắm, đang còn như thuở mới hai mươi... trèo lên cây bưởi nhìn hoa bưởi, bước xuống ruộng cà hái đóa môi...
 
Tất cả chỉ là giây phút tưởng mây ngàn gió núi chở hương Thu, hoa cau thương nhớ vườn cau Ngoại tim tím hoàng hôn gió phớt lau...
 
Không có câu thơ nào nhớ Nước, mây trên trời tan tan bay bay... Mây bay có thể ra ngoài biển.  Cuối phố đâu còn thấy nữa ai!
 
Hoàng hôn thật rồi.  Nắng thật vàng.  Có khi mình nhớ một cành lan?  Có khi lòng chẳng gì cho nhớ... Áo tím ai thôi, chẳng phải nàng!
 
Ồ lạ có khi thơ bất chợt, chép thành bài thấy sao bâng khuâng.  Bây giờ còn Ngoại thương không hết, nước mắt nằm đâu hỡi Cố Hương?
*
Năm mươi năm bay tà áo tím.  Năm mươi năm bay mái tóc thề.  Ước nhỉ nhớ thương mà hóa tượng, trường xưa lớp cũ gió lê thê...
 
                                                                                         Trần Vấn Lệ