Hồi thuở anh làm Lính, mặc quần áo màu xanh. Em! Em đừng la anh, "Xanh, xanh-màu-cứt-ngựa"!
Xanh! Xanh chi lạ rứa? Chẳng phải xanh mộng mơ... màu của đám ruộng trơ sau mùa gặt còn rạ!
Màu xanh đó buồn quá! Đồng bào không ai ưa... nhưng mà vì "phe ta" nên mong sao hết giặc...
"Giặc" không "nói" tôi Bắc... mà nói là người mình, cũng dáng dấp xinh xinh, nói năng rất... lễ độ.
Quân ta thật là khó! Không biết tính làm sao? Mình không làm mình đau. Đồng bào cũng đâu muốn...
Màu xanh khoác, không sướng. Màu xanh cây lá rừng. Mình đánh giặc ngập ngừng. Mình thua giặc, ai biểu!
*
Tháng Bốn Bảy Lăm thiếu, phe ta lệnh đầu hàng. Lính Bắc rất nghênh ngang lùa lính Nam ra Bắc!
Tự dưng mình thành giặc! Áo quần xanh chó tha. Từng cánh đồng đi qua, xe lửa, lính nhìn xuống...
Sông Bến Hải phiền muộn lửng lờ trôi trôi trôi! Ta với Giặc, đều người, nụ cười nham hiểm thật!
Em ơi... nhắm con mắt... màu xanh cứt ngựa xưa!
Trần Vấn Lệ